Cảm giác tuổi tác

Dạo này tôi hay ngẫm nghĩ về cảm giác tuổi tác của mình trong mối quan hệ.

Có lẽ người nào gặp tôi cũng sẽ đoán biết tôi tầm 30 tới 40 tuổi. Bản thân tôi cảm thấy mình cư xử chừng mực và phần lớn thời gian lời nói hành động đúng với số tuổi.

Tuy nhiên có một ngoại lệ.

Chỉ có một người khi ở bên tôi trở thành không tuổi tác.

Có lúc tôi cảm thấy mình như một đứa nhóc, khi khóc lóc ăn vạ vì mấy chuyện vô cùng vớ va vớ vỉn.

Có lúc tôi cảm thấy là một cô gái tuổi teen, khi trang điểm tươi xinh quần sooc bốt cao tung tăng nắm tay ra phố.

Có lúc tôi cảm thấy là một quý cô, khi mặc bộ đầm dài khoác tay bước vào nhà hàng, vào triển lãm, vào rạp hát.

Có lúc tôi cảm thấy là một bà cô khó tính, khi càm ràm về chuyện nhà cửa bừa bộn, về chuyện hai cha con chơi điện tử.

Có lúc tôi cảm thấy ở độ tuổi xế chiều, khi nằm chill chill uống trà chiều tản mạn nói chuyện về con cái họ hàng làng xóm.

Độ tuổi của tôi co giãn như cao su đàn hồi.
Độ cảm xúc cũng co giãn tương tự, thậm chí là bùng nổ có phần hơn.

Đúng chỉ có một người duy nhất có thể khiến tôi có được sự cảm nhận trọn vẹn như vậy.

Vì ở phiên bản nào của mình, tôi cũng cảm nhận được rõ nét tình yêu thương và sự bao dung vô bờ bến.

Ngay cả khi ở phiên bản xấu nhất…

Khi tôi ăn vạ, chồng tôi nằm kế bên vỗ lưng tôi dỗ dành.

Khi tôi càm ràm, chồng tôi nắm tay tôi nói, chúng ta hãy lên kế hoạch sửa chữa tình huống nhé.

Khi tôi giận dữ, chồng tôi ôm tôi thật chặt, anh xin lỗi, anh sẽ thay đổi để khiến em hạnh phúc hơn.

Tôi gọi đó là sự đáp ứng trọn vẹn về mặt cảm xúc trong tình yêu.

Nó biến tôi thành một người không tuổi tác.

Hay đúng hơn nó khiến tôi rũ bỏ lớp tường thành bảo vệ quanh mình để trọn vẹn thể hiện mọi khía cạnh của tính cách, mọi cung bậc của cảm xúc.

Vâng,
với một người duy nhất,
tôi cảm thấy trọn vẹn là tôi.

💗

Hãy để lại lời nhắn cho mình nhé!