Nhật ký với anh lúc mang thai bé [Diary with him when I was pregnant]
[English translation below]
Bé nhà tôi giờ đã hơn 9 tháng. Tuổi đời của bé ở bên ngoài bây giờ đã bằng lúc trong bụng mẹ. Tôi bỗng nhiên nhớ lại lúc mình còn mang thai bé và lật lại những trang nhật ký chúng tôi viết trong thời kỳ này. Đây là một đoạn anh viết một tháng sau khi tôi biết mình có thai:
‘Ngân hỏi tôi cảm thấy thế nào về cô ấy? Tôi cảm thấy rất hạnh phúc và biết ơn được ở bên Ngân. Thật tuyệt vời là có thể cùng nhau chia sẻ cuộc sống, luôn luôn có cô ấy để chia sẻ mọi thứ và nói chuyện cùng. Tôi cảm thấy rằng đây chính là thời điểm để có thêm thành viên mới cho gia đình chúng tôi; và chúng tôi cầu nguyện là mọi thứ sẽ được suôn sẻ. Tôi rất muốn được nhìn thấy Ngân trong vai trò người mẹ và thấy một em bé trong vòng tay của cô ấy.’
—
Đúng là chúng tôi đã suy nghĩ rất kỹ càng về chuyện có bé. Chúng tôi đã cân nhắc về cả mặt vật chất và tinh thần, và đi quyết định đây là thời điểm thích hợp. Nhưng dù có chuẩn bị kỹ càng đến đâu, tôi vẫn phải thừa nhận thời kỳ mang thai là một trong những lúc khó khăn nhất trong cuộc đời tôi từ trước tới giờ.
Trong bốn tháng đầu, tôi bị ốm nghén nặng, lúc nào cũng cảm thấy nôn nao, thức ăn vào rồi lại ra ngay tắp tự. Tôi thường xuyên thấy mệt mỏi, đau nhức. Thực sự lúc đấy cảm thấy mình sống được ngày nào hay ngày nấy, cứ thế mà đếm từng ngày cho đến lúc sinh nở. Đúng là lúc ấy mới thấm thía có sức khỏe là có tất cả.
Cũng may là tôi có anh ở cạnh tôi. Anh cáng đáng mọi chuyện trong nhà, nấu ăn, giặt giũ, dọn dẹp anh làm hết. Tôi chỉ ăn với mửa thôi đã hết cả ngày, nên cũng chẳng làm gì được nữa. Tôi nhớ những ngày cuối tuần tôi chỉ nằm bệt trên ghế sofa, anh thì chạy xuôi chạy ngược mua đồ mà tôi thích ăn.
Có một lần, sau khi tôi nôn thốc tháo nằm phờ phạc trên ghế, anh nắm tay tôi và bảo:
– Cám ơn em đã mang thai con của chúng mình. Ước gì anh có thể giúp em mang thai con.
Tôi biết là anh thương tôi lắm. Dù mặt tái xanh tái mét, tôi cũng cố cười cho anh yên tâm:
– Vâng, nếu được thế thì tốt. Mình có thể thay phiên nhau mang thai.
—
Tôi mang thai bị ngứa khắp người. Anh mua kem cho tôi và ngày nào cũng hì hục giúp tôi thoa. Tôi cũng hay bị đau lưng, anh lại ngồi đấm đấm bóp bóp. Tôi kêu ca trở mình vất vả ngủ bị đau nhức, anh tìm mua cho tôi cái gối ôm để kê dưới bụng. Tôi bụng to cúi xuống khó khăn. Lúc nào anh ở bên là anh cũng giúp tôi đeo giầy, buộc dây.
Buổi tối, mới 8 giờ là mắt tôi đã không mở được nữa rồi. Sau khi dọn dẹp bát đĩa, cất quần áo, tối nào anh cũng lên ngồi cùng tôi, nói chuyện với tôi, nắm tay tôi khi tôi thiu thiu đi vào giấc ngủ. Rồi anh cứ thế ngồi nghe radio, nghe nhạc trong bóng tối, trông cho tôi ngủ tới tầm 11 giờ thì anh cũng đi ngủ. Buổi sáng trước khi đi làm, anh mà nán lại được phút nào, anh lại ngồi cạnh nắm tay tôi, vuốt tóc tôi.
Mặc dù bị ốm nghén, tôi vẫn phải đi làm đều đều. Công việc đòi hỏi thỉnh thoảng phải đi thăm các đối tác khách hàng ở vùng ngoài Luân Đôn. Công ty tôi thường thuê cho tôi ở khách sạn gần nơi công tác cho tiện việc đi lại. Mỗi lần thế, không yên tâm tôi ở một mình, anh gói ghém hành lý đến ở khách sạn cùng tôi. Mỗi sáng anh lại dậy sớm lặn lội đi tàu hơn một tiếng đồng hồ để tới chỗ làm ở trong trung tâm Luân Đôn.
—
Biết mình sẽ có con gái, anh vui lắm. Có một hôm anh nói bâng quơ là nếu mình có hai con thì một trai một gái cũng vui. Tôi lúc mang thai tâm trạng thất thường, tinh thần nhạy cảm, ngay lập tức kết tội anh là thích con trai hơn. Thế rồi nước mắt ngắn nước mắt dài.
Anh vội vàng lau nước mắt cho tôi:
– Em thật ngốc. Cái gì mà từ em ra, con trai, con gái, dù con chỉ có một tay hay một chân, hay thậm chí kể cả cục phân, anh đều yêu cả.
Tôi phì cười. Anh nói tiếp:
– Em biết anh muốn gì nhất trên thế giới này không?
Anh nhìn vào mắt tôi:
– Anh chỉ muốn có em bên cạnh và làm mọi thứ cùng em, cùng nhau vun đắp cho gia đình nhỏ của mình, cùng nhau chia sẻ cuộc sống này.
———-
Lời nhắn
Nếu bạn nào muốn đọc trên Facebook, đây là link tời Facebook page của tôi:
https://www.facebook.com/chuyencuangan/
**********
[ENGLISH TRANSLATION]
My little one is now more than 9 months. Her age being outside is roughly the same as in her mummy’s tummy. Thinking about it reminds me of the time when I was pregnant. This is some of what he wrote in our diary a month after we knew of my pregnancy:
‘Ngan asks me, how do I feel about her? I feel very happy and grateful to be with Ngan. It’s wonderful to be sharing our lives together; to always have her to share things and talk to. It feels like the right time to grow our family now, and we pray it will go well and safely. I can’t wait to see how Ngan is as a mother, and see a little baby in her arms.’
—
It is true that we thought very carefully about having a baby. We considered it both financially and mentally, and decided that it was the right time to grow our family. However, no matter how much we had prepared, I still have to admit pregnancy was one of the hardest time in my life.
During the first four months, I had very bad morning sickness. I always felt nauseous. Any food which I managed to swallow down would come up again soon after. I would often feel tired and achy. I lived each day as it came and counted each day until it was over. It was a time when I really appreciated how important good health was.
Fortunately, I had him with me. He took over all of the housework including cooking, washing, and cleaning. I spent the whole day throwing up and had no spare time for anything else. I remember the time when I spent the entire weekend lying on the sofa while he ran up and down getting me the food that I craved for.
One time after I threw up all the lunch I had just eaten, I was lying like dead on the sofa. He held my hand and told me:
– Thank you for carrying our baby. I wish I could help you do it.
I knew he loved me very much. Even though I didn’t have any blood left on my face, I still tried to smile to reassure him:
– That would be good. We could take turn to do it.
—
Being pregnant made me itchy all over the place. He bought the moisturising cream for me and helped me apply it to my back and tummy. I often had backache. He helped me massage it. I complained about how achy it was to sleep and how difficult it was to turn from side to side at night. He bought me a special pillow to support the bump. With my big bump, I couldn’t even see my feet, not mentioning bending down to put my shoes on. Whenever he was around, he always helped me put them on and tie shoelaces.
In the evening, I could hardly open my eyes even though it was only 8 o’clock. After cleaning up the dishes, putting the dry clothes away, he always sat down on bed with me, talking to me and holding my hand until I fell asleep. Then he just sat listening to radio or music and watching me sleep until his bedtime at 11 o’clock. In the morning before going to work, if he could stay back for any minutes, he would sit next to me, holding my hands and stroking my hair.
Despite the bad morning sickness, I still had to go to work as usual. My work required visiting the clients’ sites outside central London sometimes. My company often paid for me to stay in a hotel near the clients. Each time, because he didn’t want me to stay on my own, he packed and came to the hotel with me; even though he had to wake up early to travel on the train for more than an hour to get to work in central London the next morning.
—
Knowing that we would have a little daughter, he was very happy. One day he just mentioned bypass that if we had two children, it could be nice to have one girl one boy. Because of being pregnant, I was rather moody and sensitive. I immediately concluded that he preferred boys to girls and cried. As there was some pressure to have boys in the Vietnamese culture, I was particularly sensitive to this issue.
He quickly wiped my tears:
– Don’t be silly. Anything that comes out from you, boys or girls, whether only one leg or one arm, or even shit, I love them all.
I burst into laughing. He continued:
– Do you know what I want the most in this world?
He looked into my eyes:
– I only want to have you with me and to do everything with you, grow our family and share our lives.
———-
P/S:
If you want to follow my stories on facebook, this is the link to my facebook page:
https://www.facebook.com/chuyencuangan/
**********
Ngân sung sướng và hạnh phúc như công chúa vậy. Thật chẳng có gì hơn là to love and to be loved. Cứ tưởng tượng đến những người phụ nữ mang thai và nuôi con một mình, thiếu những yêu thương giúp đỡ của người chồng mà thương xót dùm cho họ. Cám ơn Ngân đã chia sẻ những lúc hạnh phúc trong đời sống lứa đôi.
Cám ơn lời nhắn của chị. Em không tượng nổi làm sao có thể mang thai được một mình, giờ chăm cháu cũng phải nhờ có anh, không thì không xoay xở nổi. Có thai xong em thực sự khâm phục những người phụ nữ mang thai và nuôi con một mình nhiều lắm.