Chuyện cái đài

Hôm rồi nhà mình có chút “sóng gió”. Mọi chuyện bắt đầu từ cái đài.

Hôm đó chồng mình đưa con đi ngủ vì mình cảm thấy mệt trong người. Một phần vì đêm trước đó ngủ không ngon, ngủ có 5 tiếng đã dậy, dù cố ngủ thêm thế nào cũng không được. Tới tối thì kiệt sức, mới hơn 8 giờ đã muốn lên giường đi ngủ.

Đang nằm gác tay lên trán thì chợt nghe thấy tiếng kể chuyện từ đĩa CD vang lên từ phòng kế bên, tức phòng của con.

Một lúc sau chồng đi vào. Mình hỏi: “Tiếng gì thế anh?”

Chồng trả lời: “Con khóc không muốn để anh đi, nên anh mang đài cho con nghe kể chuyện một chút dễ ngủ hơn.”

Mình nhíu mày: “Em cảm thấy không ổn lắm. Anh có chắc là được không?”

Chồng gật đầu: “Được, ngày xưa anh toàn nghe đài radio trước lúc đi ngủ, thường hay ngủ quên lúc nghe đài.”

Trong lòng mình vẫn có cảm giác không thoải mái về ý tưởng này, nhưng quá mệt để có thể suy nghĩ thêm, một phần mình cũng không muốn gạt ý tưởng mới của chồng đi ngay, một phần mình biết chồng hôm nay nhiều cuộc họp cũng rất mệt rồi. Mình nhủ bụng cứ thử một hôm cũng không hại ai, ngày mai sẽ Google tìm hiểu xem mọi người nói gì về điều này.

Tuy nhiên, mọi chuyện không đợi được đến mai…

Chưa đến 15 phút, tiếng đài đột nhiên vang lên rất lớn. Lúc ngày chồng đã ngủ rồi. Mình vội chạy xuống giường bước qua phòng con. Đập trước mắt mình là cô con gái tay đang nắm chặt cái vỏ đĩa, có vẻ là vừa mới vặn tiếng to hết cỡ. Mình cảm thấy không hài lòng với tình huống này, nhưng nếu bây giờ mà cất đài đi thì sẽ chỉ làm con khóc lóc, dù sao mới chỉ 15 phút. Thế nên mình chỉ dặn con vặn đài nhỏ lại, giải thích việc âm thanh to có hại thế nào cho màng nhĩ, rồi bảo con nghe nốt câu chuyện này thì đi ngủ đi. Con gật gật còn mình quay lại giường.

Sau một lúc mình đã thiếp vào giấc ngủ, lại nghe tiếng gọi. Lần này con đòi đổi thành đĩa nhạc. Trong lòng bắt đầu bực bội, nhưng mình cố gắng kiềm chế, băn khoăn liệu có nên cất đài đi không nhưng lại nhìn gương mặt mếu máo của con mà mềm lòng, nên cuối cùng theo ý con đi đổi đĩa, dặn con nghe một bài thôi rồi đi ngủ.

Về phòng mình nằm gác tay lên trán, cảm thấy rất không ổn, nhưng mệt quá lại thiếp vào giấc ngủ.

Chẳng biết đã ngủ được bao lâu, lại nghe thấy tiếng gọi. Lần này thì mình cáu lắm rồi, nhưng mình vẫn cố kiềm chế không nổi cơn tam bành. Mình bước vào phòng con, mình bảo: “Giờ mẹ phải cất đài này đi. Ba vốn mang đài lên để giúp con ngủ, nhưng vì đài không giúp con ngủ được nên mẹ sẽ phải cất đi.”

Mình vừa tắt đi thì con oà khóc thút thít đòi mẹ ở bên. Nói thực lúc đó mình tận cùng của sự mệt mỏi rồi, trong người đã mệt sẵn lại còn bị dựng dậy hai lần, không còn sức lực để mà nghĩ ra cách nói chuyện dạy dỗ cho hợp tình hợp lý nữa. Mình nói gần như van xin con: “Anna, mẹ mệt lắm rồi. Mẹ cần phải đi ngủ.”

Rồi mình kệ tiếng khóc đằng sau, cầm đài đi thẳng ra khỏi phòng xuống nhà. Mình biết nếu mình còn nán lại mình sẽ không thể kiềm chế được nữa mà sẽ nổi cơn tam bành với con.

Quả thật lúc đó mình mất hết kiên nhẫn, bực bội mệt mỏi lên tới cực điểm. Xuống tới phòng khách dưới nhà, điên tiết lắm rồi, mình cầm đài ném thẳng xuống ghế (trong lúc quẫn trí vẫn còn biết chọn ghế êm mà ném và ném cũng tương đối nhẹ tay 😂), rồi vò đầu bứt tai bật khóc kêu gào một mình giữa đêm như một con điên.

À, đúng như trong phim nhé, giữa lúc gay cấn thì… người hùng của mình xuất hiện.

Nhẹ nhàng từ đằng sau mình một hơi ấm, có ai đó cầm hai bài tay đang vò đầu bứt tai của mình, rồi tiếng nói nhẹ nhàng nhưng không kém phần dứt khoát vang lên bên tai mình: “Em lên phòng đi ngủ đi, chuyện ở đây để anh lo.”

Nói thật lúc đó, mình nghĩ, nếu trong phim có hoàng tử rút kiếm cứu công chúa, thì ngoài đời, chỉ đơn thuần là câu nói này giữa đêm khi con khóc, là thấy trong lòng cảm động không khác gì.

Nghe xong câu đó, mình đi lên phòng kéo chăn nhắm mắt lại, dù đã phó mặc cho chồng giải quyết sự đời, trong lòng vẫn không khỏi có chút trách bản thân không biết kiềm chế, hành xử như một đứa điên. Nhưng mệt quá rồi, giờ chỉ muốn ngủ một giấc ngon.

Lúc đang lơ tơ mơ, mình biết chồng đã đi vào. Mình thầm nghĩ chắc chồng cũng mệt mỏi chán nản chẳng kém gì mình trước cái cảnh con khóc vợ gào giữa đêm. Trong lòng không khỏi băn khoăn liệu chồng có mệt quá mà đâm bực bội với mình không nhỉ.

Chồng kéo chăn nằm lên giường.

Trong tĩnh lặng, mình chợt cảm nhận được một hơi ấm. Một bàn tay đã nắm lấy tay mình. Hơi ấm ấy lan truyền như là đang bảo mình:

“Anh biết em cảm thấy thế nào. Ổn rồi em, cứ yên tâm ngủ đi em.”

Trong tích tắc, tất cả những cảm giác lăn tăn còn vương lại trong mình bỗng dưng biến mất sạch.

Phải rồi, người chồng của mình, một lần trong cuộc đời anh ta cũng chưa từng cau có với mình, tại sao mình lại có thể nghĩ anh ta có những cảm giác và suy nghĩ tiêu cực về mình cơ chứ.

Với cái nắm tay nhẹ trong đêm đó, mình đã thực sự cảm thấy rất ổn.

Và những ngày sau đó, cả nhà đều tự hiểu, không ai còn nhắc tới chuyện cái đài.

—-

P/S: Cuộc sống của mình không có nhiều sóng gió. Sóng gió có đến cũng đơn thuần là những sóng gió như thế này. Nhưng mình nghĩ nhiều khi chính những điều nhỏ nhặt như vậy lại quyết định hôn nhân có vững bền hay không, chứ không cần phải những thứ đao to búa lớn gì. Nếu hai người nghĩ cho nhau và nắm chặt lấy tay nhau, thì không có sóng gió nào trong cuộc đời là không thể vượt qua được.

P/S Ảnh: Ảnh chỉ mang tính chất minh họa, chứ cái CD player nhà mình đời mới hơn thế này nhiều 😆.

👉Link tới giới thiệu về mình cho bạn đọc mới của blog: Giới thiệu
👉 Link mua truyện “Dấu yêu Cambridge” của mình về tình yêu tình bạn tại trường Cambridge nơi mình từng theo học: Tiki | Shopee 1 | Shopee 2

Hãy để lại lời nhắn cho mình nhé!