Con gái, ra đây mẹ bảo cái này

Chúng tôi chuẩn bị đi ra ngoài gặp ông bà nội.

“Con gái, ra đây mẹ bảo cái này.” Tôi gọi.

Tôi định nhắc cô bé, con nhớ chào ông bà, con nhớ nói lịch sự cả câu với ông bà, con nhớ nói cảm ơn…

“Con biết rồi.” Cô bé nói gật đầu lia lịa trước khi tôi kịp mở lời.

Tôi bật cười: “Con nghĩ mẹ sẽ nói gì mà con bảo con biết rồi.”

Cô bé tinh ranh đáp lại: “Mẹ nói trước điều mẹ muốn nói đi, rồi con sẽ bảo mẹ điều con nghĩ mẹ sẽ nói.”

“Mẹ định nói…” Tôi cười, quyết định thay đổi hoàn toàn nội dung điều tôi muốn nói: “… mẹ yêu con rất nhiều và mẹ muốn thơm con một cái.”

Cô gái à ha: “Con biết ngay mà, con đoán mẹ sẽ nói “Mẹ yêu con”. Chỉ là không đoán mẹ sẽ nói “rất nhiều” và muốn thơm con thôi.”

Tôi bật cười, thơm cô bé một cái. Trong lòng mừng thầm vì đã kịp dừng bản thân nói những lời dạy bảo cứng nhắc, mừng thầm vì cô bé không mặc định nghĩ người mẹ của mình sẽ nói những điều dạy bảo.

Dù dạy bảo là cần thiết, tôi không muốn cô bé của tôi luôn liên hệ người mẹ này với những lời dạy bảo, cảm thấy thấp thỏm mỗi lần mẹ gọi vì cảm giác mình đã làm sai điều gì đó hay chưa làm đủ tốt điều gì đó.

Tôi muốn cô bé của tôi liên hệ tôi với những điều tốt đẹp và cảm giác yêu thương.

Vậy là ngày hôm đó, tôi lại tiếp tục gọi:

“Con gái ra đây mẹ bảo cái này.”

“?”

“Con đoán xem mẹ định nói gì?”

“Mẹ yêu con rất nhiều?” Cô bé trả lời.

“Đúng rồi.” Tôi mỉm cười gật đầu cúi xuống vầng trán của cô bé: “Và mẹ muốn thơm con một cái.”

💗

Hãy để lại lời nhắn cho mình nhé!