“Mẹ, cẩn thận nào”

Buổi sáng mình đang ngồi tại bàn bếp ăn bữa sáng muộn thì hai ba con Anna mang trứng mang màu đi tới sắp xếp đồ nghề lên bàn. Anna bảo cô bé muốn tô màu những quả trứng luộc. Đây là một hoạt động rất phổ biến gần dịp lễ Phục Sinh.

Mình vội la lên: “Anna, đợi xíu, mẹ đi lấy máy ảnh.”

Cô bé thấy mẹ bỏ dở bữa ăn ném dĩa ném dao tất ta tất tưởi chạy đi lấy máy ảnh thì cất lời, giọng điệu rất người lớn, bảo: “Mẹ, mẹ không cần phải vội đâu. Con có tới 4 quả trứng để tô màu cơ mà.”

Tất nhiên, mình đâu thể chờ, vớ ngay cái máy ảnh, cứ thế chụp lia chụp lịa. Ai bảo cô bé dễ thương quá cơ, mặc chiếc váy hồng, đeo chiếc nơ hồng, vừa tô trứng lại vừa ngân nga một giai điệu gì đó, trông giống y như một người nghệ sỹ.

Cô bé tập trung vào việc tô màu hoàn toàn mặc kệ bà mẹ blogger của mình đang chạy quanh quanh chụp ảnh. Cho tới khi cô bé thấy mẹ mình có vẻ đang đứng lên một cái vật gì đó mà cô bé không nhìn thấy.

Cô bé dừng bút nghển đầu lên ngó ngó: “Mẹ, mẹ đang đứng lên cái gì thế? Mẹ cẩn thận không ngã đấy.”

Mẹ mải chụp ảnh không trả lời. Cô bé không từ bỏ mà nhắc lại câu hỏi: “Mẹ, mẹ đang đứng lên cái gì thế?”

Lúc này, anh ba liền nhảy vào trả lời hộ: “Con yên tâm, mẹ đang đứng trên cái ghế đỏ của con. Rất an toàn.”

Nghe được câu trả lời này thì cô bé mới thôi không hỏi nữa.

Cô bé cúi đầu tô màu, tiếp tục ngân nga điệu hát.

Lại cho tới khi thấy bà mẹ của mình có biến… Đó là bà mẹ không còn chỉ đứng trên ghế mà giờ đã đưa chân… trèo lên bàn.

Cô bé trợn mắt, gọi to mách: “Ba, mẹ trèo lên bàn này. Mẹ ngã bây giờ, ba ra đỡ mẹ đi.”

Mình vội bảo: “Anna yên tâm, mẹ rất cẩn thận. Mẹ chụp vài cái ảnh xong mẹ xuống ngay.”

Cô bé có vẻ chưa an tâm lắm, nhưng vẫn để mẹ chụp vài cái. Sau một hồi, thấy mẹ cứ bấm nút tía lia mà không chịu xuống, cô bé liền ngẩng đầu lên: “Mẹ, mẹ định chụp bao nhiêu cái xong mới xuống thế?”

Bà mẹ vẫn bận bịu tác nghiệp trả lời: “Đến khi nào mẹ chụp được một cái ảnh Anna nhìn vào ống kính cười thì mẹ xuống.”

Không chần chừ một giây, cô bé ngẩng đầu lên nhe răng ngay tắp tự.

Ôi, con tôi! Thường mẹ bảo nhìn máy ảnh cười hay lờ mẹ đi, hôm nay vì nóng lòng lo cho mẹ mà “bán” ngay nụ cười không cần suy nghĩ.

Thấy mẹ chụp được rồi, có vẻ đang mon men muốn xuống, cô bé lại tiếp tục gọi to: “Ba, mẹ muốn xuống, ba ra đỡ mẹ đi kìa.”

Mẹ tan chảy như nến bén lửa hồng, như kem tan trong nắng. Tại sao trên đời lại có cái cục dễ thương như vậy.

Cô bé này tình cách rất giống ba, là một người rất cẩn thận, có suy trước nghĩ sau. Trong nhà này phải nói người liều lĩnh nghịch ngợm nhất thường lại là… bà mẹ. Toàn bị hai ba con “mắng”, sao đất phẳng không đứng lại trèo lên bàn, sao đường đi ngon lành không đi lại nhảy vào vũng bùn, sao cửa ở kia không đi lại muốn trèo hàng rào…

Chả biết ai mới là trẻ con.

Rốt cuộc thì ba lại chạy ra bế mẹ xuống. Sự thực là bà mẹ này hoàn toàn có thể tự xuống được vì vẫn có cái ghế đỏ ở ngay bên dưới, nhưng mấy khi được làm trò, liền nhảy ngay lên ôm cổ anh ba.

Một buổi sáng bình yên dịu dàng…

Con tiếp tục tô tô vẽ vẽ, ngân nga những điệu nhạc không gọi thành tên.

Ba đứng đối diện cầm cuốn sách, vừa đọc sách vừa nhún lên nhún xuống tập thể dục.

Còn mẹ, tiếp tục cầm dao cầm dĩa cắt đĩa đồ ăn, chốc chốc quay nhìn sang cô con gái, chốc chốc ngẩng đầu nhìn anh ba.

Nắng tháng ba ngoài kia tung tăng đùa nghịch trên lá…

<3


P/S: Thường mình cố không đăng bài quá thường xuyên, nhưng sáng nay quả thật thấy trong lòng ấm áp ngập tràn niềm vui nên muốn ghi lại khoảnh khắc này. Nhiều lúc mình cảm thấy cuộc sống của mình khi ở bên hai con người kia giống như một thước phim quay chậm. Cái cảm xúc bình yên hạnh phúc tràn đầy khiến mình chỉ muốn sống mãi trong khoảng khắc đó. Cuộc sống đúng là không có gì quý giá hơn là được ở bên những người thân yêu. <3

P/S link:
👉Link tới giới thiệu về mình cho bạn đọc mới của blog: Giới thiệu
👉 Link mua truyện “Dấu yêu Cambridge” của mình về tình yêu tình bạn tại trường Cambridge nơi mình từng theo học: Tiki | Shopee 1 | Shopee 2

Hãy để lại lời nhắn cho mình nhé!