Giây phút như thế trong những ngày hè làm việc bận rộn

Đang làm việc, chạy vào nhà vệ sinh. Chưa ngồi được vài giây, nghe thấy tiếng chân bình bịch chạy lên.

Đoán là chồng lên tìm mình nói chuyện, vội hét tướng lên: “Anh, đừng lên! Em đang ở trong nhà vệ sinh!” (Ghét nhất là đi vệ sinh, “giây phút rất riêng tư”, mà lại có người làm phiền)

Tiếng bước chân vẫn không dừng lại.

“Ừ, anh biết rồi…” Chồng nói vọng từ cầu thang: “… nên anh mới chạy lên đấy.”

Mình: “???”

Chồng tiếp: “Vì anh nghe thấy tiếng bước chân của em chạy vào nhà vệ sinh, anh biết là em không bận làm việc, nên chạy lên nói chuyện với em.”

Mình vội đá cái cửa đóng bớt lại, hét tiếp: “Anh, anh đừng có vào đấy nhé.”

“Ừ, anh biết rồi…” Tiếng bước chân đã tới thềm bên ngoài: “Đừng lo, anh ngồi đây thôi, không đến gần em đâu.”

Qua khe cửa he hé, mình nhìn thấy cái bóng áo phông trắng quần đùi vàng lặng lẽ ngồi xuống bậc thềm cầu thang, làm đúng theo những lời vừa nói ra.

Bỗng nhiên có cái gì đó khiến mình mềm lòng, không còn cảm thấy bực bội chuyện có người làm phiền “giây phút rất riêng tư” nữa.

Mình nhẹ giọng hỏi: “Hôm nay anh bận không?”

Chồng trả lời từ bậc thêm bên ngoài: “Cũng hơi, nhưng mà tẹo nữa anh đi ra ngoài mua cà phê bây giờ.”

Mình cười. Từ hồi làm việc tại nhà, sáng nào chồng mình cũng quốc bộ ra ngoài mua cà phê từ quán Starbucks ở trên phố. Vừa được thưởng thức cà phê sáng, vừa tập thể dục một thể.

“À, phải rồi, khi nào em có thời gian, xuống dưới nhà mà xem hoa của em nhé.” Chồng bảo tiếp.

Mình ngạc nhiên: “Hoa gì?”

“À, sáng nay anh có đi siêu thị, anh mua cho em. Anh để tạm trong lọ với một ít nước, nhưng mà cần em sắp xếp lại.”

Mình lại cười, có thể tưởng tượng trong đầu bó hoa vẫn còn bọc ni lông bên ngoài, vẫn còn dính nguyên mác giá cắm nhanh vào trong lọ.

“Được rồi…” Nhẹ gật đầu dù chồng chẳng nhìn thấy, mình bảo: “… để chút em xuống nhà, em sẽ cắm lại cho tử tế…”

Chồng nói thêm một vài câu rồi chạy xuống nhà làm việc tiếp. Còn mình ngồi trong nhà vệ sinh vẫn không thể kìm được nụ cười trên môi.

Một cuộc nói chuyện ngắn vô cùng đời thường nhưng lại khiến lòng mình bình yên đến kỳ lạ. Cảm giác giống như không gian chợt lắng lại. Từng âm thanh, từng hình ảnh bỗng đọng sâu lại trong tâm trí với những cảm xúc rất dịu êm, và tới giờ ngồi viết lại mình vẫn còn giữ nguyên cái cảm giác đó trong tim.

Mình rất thường hay có những cảm giác như thế…

Khi buổi sáng sớm, hai vợ chồng ngồi ngoài vườn nhâm nhi cốc trà nóng, lắng nghe tiếng chim hót, cảm nhận sự tươi mới của cơn mưa đêm qua… Khi mình ngồi tại bàn làm việc, chồng đến lại gần sau lưng đưa tay đặt lên cổ mình mát-xoa nhẹ nhàng… Khi buổi tối hè trời mát mẻ, nắm tay chồng rảo bước dọc con đường vắng lắng nghe tiếng cười của đứa con nhỏ đang rượt đuổi bóng của chính mình…

Những giây phút như thế

mình biết

mình đã có cả thế gian

và không cần gì nhiều hơn nữa…

P/S: Hôm qua ngồi viết bài về tài chính gia đình, bỗng nhiên nhớ lại cái thời 9 năm trước khi hai vợ mới quen nhau, thấy bồi hồi khó tả. Trong nháy mắt, 9 năm đã trôi qua, và con gái giờ đã hơn 5 tuổi. Hồi mới cưới, mình đã từng ngồi tự hỏi 5 năm nữa, 10 năm nữa, liệu tình yêu có bao giờ bị nhạt phai? Giờ 9 năm trôi qua, chỉ thấy ngày một gắn kết, một khắc sâu. Thì ra hạnh phúc bền lâu là có thật… khi gặp được đúng người và khi hai người không ngừng vun đắp ngày một nhiều hơn.

P/S Ảnh:
Ảnh đi chơi cuối tuần vừa rồi thăm di tích cổ còn xót lại ở vùng nông thôn nước Anh. Ảnh chụp bởi phó nháy kiêm lái xe kiêm bảo mẫu.

P/S Link:
>>> Link tới câu chuyện tình iu tình báo “Luân Đôn nơi em tìm thấy anh” của hai vợ chồng mình: https://www.chuyencuangan.com/danh-sach-truyen/
>>> Link tới câu chuyện tài chính gia đình: https://www.chuyencuangan.com/trong-gia-dinh-minh-ai-la-tay-hom-chia-khoa/
>>> Link tới giới thiệu về mình cho bạn đọc mới của blog: https://www.chuyencuangan.com/gioi-thieu/


Hãy “Để lại email để theo dõi blog” để nhận thông báo khi có bài viết mới! Phần đăng ký nằm ở cuối bài viết này dưới mục bình luận nếu bạn sử dụng điện thoại và ở phía bên tay phải nếu bạn sử dụng máy tính. Sau khi bấm nút “đăng ký”, nếu bạn không nhận được email yêu cầu xác nhận từ blog, xin hãy kiểm tra thùng thư rác (junk mail).

Bạn có thể lựa chọn nhận thông báo cho chủ đề bạn quan tâm thay vì nhận thông báo cho tất cả các bài viết bằng cách để lại bình luận dưới bài viết hoặc nhắn cho mình qua facebook “Chuyện của Ngân”.

Cảm ơn mọi người đã theo dõi blog!


Hãy để lại lời nhắn cho mình nhé!