Grasping at straws – Nắm rơm

1. Mấy hôm nay mình lại lên cơn nghiện bánh mì bagel nóng hổi mùi bơ. Sáng sáng đến công ty, mở máy pha trà xong, kiểu gì cũng phải lượn ngay ra căng tin mua bánh bagel. Tối tối về tới nhà, ăn uống no say đến thế nào cũng không thể bỏ qua bánh bagel tráng miệng. Và khi đã căng cái bụng đẫy cái miệng rồi thì nằm lăn ra ghế… than khóc:

“Ối anh ơi! Anh biết em tăng bao nhiêu cân rồi không?”

“Hở?” Tiếng anh chồng lớ ngớ đâu đó trong bếp nói vọng ra.

“Ba ký rồi anh ơi… Hu hu hu… Cai nghiện, phải cai nghiện ngay lập tức. Từ giờ anh đừng có bao giờ mua bánh bagel nữa nghe chưa anh. Hại hết đời em rồi!”

“Đâu?” Lại nghe tiếng chồng, lần này thấy cái bóng lù lù xuất hiện trước mặt: “Em phải lên cân anh mới chuẩn.”

“Cân anh?” Mình ngóc đầu lên tò mò.

“Ờ, đây…” Vừa nói vừa đưa hai tay lên không trung.

À. Tưởng gì, lại lên cơn đòi… vác.

“Thôi đi anh.” Cái đầu đang ngóc của mình đổ vèo xuống ghế: “Anh lớn tuổi rồi, đừng xớn xác nữa. Gẫy lưng như chơi đấy.”

“Ơ, không tin anh à. Cứ lên đây…” Đã cúi xuống túm được cổ mình, nhưng quả nhiên không kéo lên được.

“Đấy, thấy chưa, em bảo mà. Gẫy lưng cho xem.”

“Đúng là tư thế này không ổn.” Ảnh gật gù nhưng không bỏ cuộc: “Em đứng lên đi. Anh đảm bảo được.”

Thêm một hồi kì kèo, cuối cùng mình thua, phải đứng dậy cho ảnh vác. Ảnh vác, chưa đến một phút ảnh gẫy lưng, ảnh hết hơi, ảnh buông tay thả bịch một cái, tí cái ghế đáng thương theo thế mà gẫy luôn.

Mặt mình trong cả quá trình lên voi xuống chó thì vẫn cùng một biểu cảm 😑: Thật quá quen rồi… 😂

2. Đến giờ đi ngủ, mình đã tắm rửa từ tối với con, nên chỉ việc tắt đèn lục đục lên giường nằm kéo chăn. Cả ngày bận rộn chuyện này chuyện kia, được chui vào cái chăn ấm thật sướng không gì bằng.

Khi mình đã yên vị nằm một vài giây, nhìn xuống cuối chân giường vẫn thấy anh chồng đứng lượn lờ nhìn nhìn. Chồng chưa tắm nên phải tắm rồi mới đi ngủ được, nhưng không biết vì lẽ nào cứ đứng cuối giường chần chừ không chịu đi.

Mình định lên tiếng thắc mắc thì nghe giọng ảnh nho nhỏ: “Em, em tính ngủ luôn bây giờ hay đợi anh tắm xong mới đi ngủ?”

“Sao vậy anh?” Mình lớ ngớ ngóc đầu nhìn hỏi lại.

Bóng ảnh đung đưa đung đưa trong bóng tối, giọng vẫn đều đều không đổi: “Để anh biết liệu nên hôn em luôn bây giờ hay đợi chút nữa hôn vẫn kịp.”

À, ra vậy.

“Hừm… Em nghĩ là em sẽ đợi.” Mình trả lời, cái đầu đang ngóc rơi lại xuống gối.

Cũng hơi lơ mơ rồi đấy, nhưng mình biết ảnh này tắm siêu nhanh, tốc độ ánh sáng (chả biết tắm có sạch không), nên mình đợi được.

Mình vừa hạ đầu thì cái bóng cũng bắt đầu di chuyển. Nhưng không phải ra nhà tắm mà là đi lại về phía bên cạnh giường mình.

“That’s good, but I will still kiss you now anyway.” (“Thế thì tốt, nhưng mà anh vẫn cứ hôn em bây giờ luôn.”) Cái bóng nói rồi nhẹ rướn người.

3. Mình nằm đợi vài phút, quả nhiên ảnh tắm xong, thay quần áo xong, nhảy lên giường. Ảnh rúc rúc người về phía mình.

Giữa lúc chập chờn, mình lẩm bẩm:

“Em vừa định bảo anh cái này, mà em quên mất rồi.”

“Em định bảo anh gì?”

“Nếu em nhớ thì em đã không bảo là quên.”

“Hừm…” Ảnh chẹp miệng: “Đừng bảo anh em quên mất điều em định nói chính là “Chồng của tôi vô cùng đẹp trai.””

Mình: “…”

“Hay điều em định nói là: “Người chồng đẹp trai của tôi yêu tôi rất nhiều.”” Ảnh húc nhẹ vào người mình: “Anh không nghĩ em lại quên điều đó.”

Mình vẫn: “…”

“Hay là em định nói: “Người chồng đẹp trai của tôi rất thích được ôm hôn tôi.”” Tiếp tục màn tự biên tự diễn và húc thêm cái nữa: “Làm sao em có thể quên điều đó được chứ nhỉ?!”

Mình: “…” toàn tập! 🤦‍♀️

4. Sau một hồi, nói chuyện tử tế hơn.

Mình kể cho ảnh nghe về chuyện công việc, tâm sự là về lâu về dài mình cũng muốn chuyển sang đội làm chính sách, nhưng cũng lo lắng vì không có kinh nghiệm liên quan nên sẽ không có cơ hội chuyển sang được.

Ảnh nghe xong liền bảo: “Don’t worry. You have the spark that not everyone has.” (“Đừng lo. Em có điểm sáng mà không phải người nào cũng có.”) (“Spark” – tia sáng, tia lóe, là từ hay dùng để miêu tả người có điểm gì đó đặc biệt trong họ)

“Hừm… Em không chắc lắm về điều đó.”

“Tin anh đi.” Ảnh nói đầy tự tin: “I have the spark in me that could sense the spark that is sparkier than itself.” (“Anh có một điểm sáng đặc biệt trong anh, điểm sáng này có thể cảm nhận được những điểm sáng chói lòa hơn nó.”)

=> Một con người luôn biết cổ động tinh thần vợ.

5. Nói chuyện thêm một lúc, mình đập tay à lên: “Em nhớ ra rồi. Vừa nãy em định bảo là dạo này anh chẳng làm điều gì đặc biệt cho em cả, nên em chẳng có cái gì hay ho để viết về anh.”

Ảnh đáp ngay: “Đấy là bởi vì em quá bận bịu với việc viết truyện nên mới không chú ý đó thôi.”

“Được rồi, vậy anh kể cho em nghe xem.”

“Thôi, xấu hổ lắm, ai lại tự đi khen ngợi mình.” (—> chết mất 🤣)

“Không sao.” Mình phẩy tay dễ dãi: “Em cho phép anh hôm nay tự khen ngợi mình.”

“Ờ thì…” Ảnh đảo mắt nghĩ ngợi một hồi (—> rõ ràng nói cứng vậy thôi chứ không có cái gì trong đầu), rồi cũng phun được ra: “Ngay bây giờ anh đang ôm em.”

“Hừm, quá vặt vãnh. Next!” (“Next” = “Bỏ qua! Tiếp theo!”)

“Anh đưa em đi dạo dưới ánh trăng.”

Buổi tối cả nhà có đi dạo cùng nhau. Ảnh “lãng mạn”, dắt mình đi vào lối bụi rậm heo hút đồng không mông quạnh, bị muỗi nó thi nhau lao ra làm thịt.

“Hừm, điều này em không chắc lắm. Next!”

“Hôm nay anh mua bò bít-tết cho bữa tối vì anh biết em là “steak girl”.” (“steak girl” = “cô gái thịt bò bít-tết”)

“Hừm…” Mình suy nghĩ. Đúng là mình rất thích ăn thịt bò bít-tết. Mình biết ảnh không mấy mặn mà với bít-tết, nên điều này quả là phần lớn vì mình.

Thấy mình lưỡng lự, ảnh vội vã thêm vào: “Sáng nay, anh để cho em ngủ nướng thỏa thuê mà không đánh thức em dậy này.”

“Hả?” Mình trợn mắt: “Cái đó thì có gì đặc biệt. Đó rõ ràng là cái mà một người bình thường nên làm.”

“Ờ thì…” Ảnh chẹp miệng thú nhận: “I’m just trying to grasp at straws.”

Cụm từ “grasp at straws”, dịch nghĩa đen là “nắm sợi rơm”, là cụm dùng để chỉ tình huống cố tìm kiếm một giải pháp hay điều gì mang lại hy vọng, ngay cả khi biết là rất ít khả năng có được. Hay còn gọi nôm na là “Cố gắng trong vô vọng”!

Mình không khỏi bật cười trong bụng, túng quẫn tới mức “cố gắng trong vô vọng” cơ à, nhưng vẫn làm mặt lạnh: “Không được, tất cả những điều anh chỉ ra đều chỉ là những hoạt động hàng ngày, chẳng có gì đặc biệt cả.”

“Đấy!” Như vớ được vàng, anh chàng hét tướng lên: “That’s exactly the point. It is a daily thing. Isn’t it nice?” (“Chính là như thế. Đó là điều hàng ngày, không phải là quá tuyệt sao?”) Rồi quay sang ôm mình hun lấy hun để, giọng van nài: “Come on, let me grasp more straws!” (“Thôi nào em, để anh nắm thêm rơm đi.”)

=> Tức là anh biết mình rất đuối không tìm ra được cái gì hay ho để kể rồi, nhưng em ơi, cho anh qua nhé.

Mình không kìm được bật cười lăn cười lộn. 🤣🤣🤣

Thực ra, “rơm” của anh đúng là rất đặc biệt.

Em cho anh qua! 👍


Ảnh: Và đây chính là một trong những điều “đặc biệt” đó – Hai ba con trong sân chơi công viên! ❤️

Hãy để lại lời nhắn cho mình nhé!