HẠNH PHÚC TÌM LẠI – C2 – Chuyện gì đã xảy ra?

– An, hôm nay là buổi cuối cùng tôi tới thăm sức khỏe của em. Bác sỹ Brown có nói là không cần theo dõi tình trạng của em thêm nữa. – Y tá Catherine nói, đôi mắt hấp háy cười. – Em cố gắng luyện tập đều đặn các bài tập hồi sức. Cơ thể sẽ nhanh chóng trở lại bình thường. Việc hồi phục trí nhớ cũng chỉ là vấn đề thời gian.

Catherine là một y tá dày dặn kinh nghiệm, nhiệt tình với nghề. Khánh An rất có cảm tình với người y tá dễ mến này. Những ngày đầu tiên khi cô mới ra khỏi hôn mê, khi mọi thứ vẫn mờ ảo mông lung như một giấc mơ, khi cô cảm thấy chới với sợ hãi, cũng chính là chị nắm tay an ủi vỗ về.

– Cám ơn chị vì thời gian qua. Em thực sự không biết phải làm sao nếu không có chị. – Khánh An nhìn Catherine một cách cảm kích.

Catherine phẩy tay mỉm cười, vẫn tiếp tục gói ghém các dụng cụ y tế:

– Không có gì đâu. Là nghề của chị mà.

Do dự một lúc, Khánh An quyết định hỏi:

– Catherine, chị có biết nhiều về William chồng em không?

Thấy hơi mắc cỡ vì phải hỏi người khác về chồng mình, Khánh An lúng túng giải thích như thể Catherine không biết về tình trạng của mình:

– Chị biết đấy… Em không nhớ gì hết về anh ấy cả…

Nữ y tá mỉm cười với đôi mắt rất hiền rồi nói:

– Sự thực thì chị thường chỉ nói chuyện về tình trạng của em nên cũng chẳng biết mấy về anh ấy. Chồng em có vẻ rất kín tiếng về chuyện riêng tư…

Khánh An cũng không mấy ngạc nhiên về điều này.

– Nhưng chị nghĩ anh ấy rất yêu em. – Catherine tiếp lời. – Sáng nào anh ấy cũng đến nói chuyện với em rồi hôn chào tạm biệt trước khi đi làm. Tối cũng chỉ quanh quẩn đọc sách làm việc ở phòng của em.

Khánh An rất bất ngờ. Đây thực sự có cùng là anh chàng cả tuần chẳng nói với cô mấy câu, hôm vừa rồi còn hất đổ cả bàn ăn.

Catherine như sực nhớ ra:

– À, anh ấy rất thích bật bài hát “If tomorrow never comes” cho em nghe.

Lòng Khánh An chùng xuống. Cô mân mê chiếc dây nghe headphone trong tay. Hoá ra là vì thế mà cô rất thích nghe bài hát này.

Những chia sẻ của Catherine làm lòng Khánh An càng rối bời hơn. Cô đã bần thần suy nghĩ cả ngày hôm nay. Nếu những giọt nước mắt kia không phải là một giấc mơ… Nếu anh thực sự yêu cô say đắm… Vậy thì thật không thể hiểu nổi chuyện gì đã xảy ra khiến William lại lạnh lùng và luôn cố tránh mặt cô như vậy?

Dòng suy tưởng bị cắt đứt bởi tiếng đóng cửa mạnh. Khánh An liếc nhìn đồng hồ. Bây giờ mới là 9 giờ tối, hôm nay anh về sớm sao? Lòng cô nhen nhóm một niềm vui nho nhỏ. Tối nào cô cũng cần mẫn nấu ăn, ngóng đồng hồ đợi anh về. Nhưng lần nào cũng phải thất vọng, lại lủi thủi ngồi ăn một mình.

Chẳng lẽ hôm nay trong anh đã có một sự… hồi tâm chuyển ý? Thấp thỏm hi vọng, Khánh An nhanh chân xỏ đôi dép bông đi trong nhà, chạy ngay ra tiền sảnh. Bóng dáng cao lớn của anh lảo đảo dọc hành lang. Anh bước từng bước nặng nhọc tới gần rồi đổ sầm lên người cô. Mất thăng bằng, cả hai cùng ngã lăn xuống sàn.

Sức nặng của cơ thể đàn ông cao lớn đè lên người cô đau điếng. Mùi rượu nồng nặc xộc lên mũi khiến cô không khỏi nhăn mặt. Phải một lúc cô mới đẩy được anh sang một bên để lồm cồm ngồi dậy. Khánh An hì hục kéo anh vào phòng khách ngay bên cạnh. Chân tay còn hơi yếu nên không đỡ nổi anh lên ghế, cô đành để anh nằm trên thảm, tháo tất, nới lỏng cà vạt cho anh.

Cô đang định đứng dậy đi làm nước gừng giải rượu, thì bàn tay của anh bất chợt nắm chặt lấy cổ tay cô. Anh siết mạnh tới mức mà cô phải la nhẹ lên vì đau. Anh mở mắt nhìn cô. Đôi mắt nâu bao phủ bởi một làn sương mỏng, trong giây phút này không còn sự lạnh lùng lãnh cảm của buổi sáng, mà chỉ có một nỗi buồn sâu thẳm xuyên thấu tâm can, tưởng như có thể nuốt chửng người đối diện.

– Em định bỏ anh đi một lần nữa sao? – Giọng anh lè nhè bởi cơn say nhưng vẫn nghe rõ nỗi đau buồn chất chứa quặn thắt tim gan.

Khánh An sững người. Cô đã làm gì trong quá khứ để khiến người đàn ông trước mặt phải đau khổ thế này?

Anh kéo cô ngã vào lòng anh, rồi xoay người đè cô xuống. Khánh An giật mình vội vàng vùng vẫy, đẩy anh ra. Nhưng dường như cô càng giẫy giụa thì càng kích thích ham muốn chiếm đoạt đang xâm lấn toàn bộ tâm trí của anh. Anh cứ thế đè chặt hơn, bàn tay như gọng kìm ghì chặt cổ tay Khánh An trên sàn nhà.

Ánh mắt của anh từ đau thương chuyển sang giận giữ. William nói gần như hét lên:

– Tại sao hả Khánh An? Em nói cho anh biết? Tại sao?

Mặt Khánh An tái mét. Sự đau đớn từ sức ép của anh khiến Khánh An gần như tê dại, không còn cảm nhận nổi cơ thể mình.

William nhìn xoáy vào mắt cô một lúc lâu. Tia nhìn của anh hừng hực như thể muốn thiêu sống cô.

– Em không có gì để giải thích sao? – Anh cười nhạt. – Vẫn như ngày đấy, ra đi không một lời giải thích…

Rồi như một con mãnh thú bị trọng thương, mắt anh vằn lên những tia máu đỏ ngầu. Anh cúi xuống gần sát mặt Khánh An, điên cuồng tìm kiếm đôi môi cô.

– Lần này em đừng hòng thoát được. – William rít lên qua kẽ răng.

Khánh An hoảng sợ. Không thể cựa quậy nổi dưới sự cưỡng chế của anh, cô bèn nhắm chặt mắt quay đầu sang một bên, môi mím lại cố tránh hơi thở nồng nặc mùi rượu đang phả tới tấp trên mặt mình.

May mắn thay, trước khi đôi môi cuồng nhiệt kia kịp chạm vào Khánh An, anh đã ngã gục xuống bất tỉnh, đầu ngả trên vai cô.

Không gian đột nhiên tĩnh lặng.

Không còn tiếng gào thét. Không còn tiếng vật lộn. Chỉ còn tiếng thở hổn hển của Khánh An.

Cả cơ thể cô mềm nhũn không còn chút sức lực. Tay chân không ngừng run rẩy. Nước mắt trên bờ mi tràn xuống hai bên thái dương.

Khánh An oà khóc lớn…

Khóc vì sốc…

Khóc vì sợ…

Khóc vì đau…

Và hơn tất cả cô khóc vì thương anh.

Không hiểu sao người đàn ông cô chỉ mới gặp hơn một tuần nay, người đang làm cô đau, người đang định cưỡng hôn cô, mà cô thấy thương anh ta một cách khủng khiếp.

Cô ôm chặt lấy anh. Trái tim quặn thắt. Nước mắt tuôn chảy. Cô khóc như chưa bao giờ được khóc.

William thức dậy với một cơn đau đầu dữ dội. Anh ngẩng đầu nhìn quanh, nhận ra mình đang nằm giữa sàn phòng khách, quần áo lếch thếch với một cái chăn mỏng đắp ngang qua người.

Anh nheo mắt, cố nhớ lại chuyện gì đã xảy ra tối qua. Mảnh ký ức cuối cùng còn lưu giữ trong đầu là khi anh được lũ bạn tống vào xe tắc xi và lè nhè báo cho tài xế biết địa chỉ nhà. Thường thì anh không bao giờ uống quá chén. Nhưng vì hôm qua là tiệc chia tay thẳng bạn chí cốt chuyển sang Mỹ công tác dài hạn, không biết bao giờ mới gặp lại, nên anh phá lệ một lần.

– Anh dậy rồi à? – Tiếng Khánh An vang lên trong trẻo như tiếng chuông gió bên tai.

William ngồi bật dậy. Khánh An đeo chiếc tạp dề đầy những trái tim đỏ xanh ngộ nghĩnh, mỉm cười đứng trước mặt anh. Anh phải nhắm mắt lại và mở mắt ra một lần nữa để có thể dám chắc là mình đang không nằm mơ.

– Xin lỗi anh. Em không kéo nổi anh lên ghế nên đành phải để anh nằm dưới đất. – Khánh An lè lưỡi, giọng nói lảnh lót có pha chút áy náy của người vừa làm chuyện có lỗi.

Khi đã chắc là không phải nằm mơ, lòng William bỗng nhen nhóm một niềm vui bất chợt. Nhưng đồng thời trái tim anh lại nhói lên một nỗi sợ hãi. Liệu… niềm vui này sẽ tồn tại được bao lâu?

William đứng dậy. Cảm thấy choáng váng vì cơn đau đầu, bước chân anh lảo đảo. Khánh An chạy tới gần đỡ lấy tay anh. Theo bản năng, anh gạt tay cô ra.

– Á! – Khánh An la nhẹ lên.

William nhanh chóng hối hận, lúng túng cất lời:

– Xin lỗi…

Nhìn thấy vết bầm tím trên cổ tay Khánh An, anh vội vàng cầm lấy cánh tay cô:

– Là do tôi làm à?

Khánh An rụt tay lại, giấu sau lưng:

– Không, là do em bất cẩn đập tay vào cửa khi kéo anh vào nhà.

William không tin lời Khánh An nói, đưa mắt nhìn cô dò xét:

– Chuyện gì đã xảy ra tối qua?

Cô lắc đầu, môi vẫn nở nụ cười:

– Không có gì cả. Em kéo anh vào tới đây thì anh lăn ra ngủ khò khò tới giờ này không biết trời đất gì luôn…

Chưa để anh kịp nói gì thêm, cô bỗng la thất thanh, chạy ngay vào bếp:

– Chết! Xúc xích cháy mất rồi!

Giờ anh mới ngửi thấy một mùi khét từ bếp ra. Anh bật cười. Cô ấy quả không có gì thay đổi. Rất thích nấu ăn và nấu ăn cũng rất ngon, nhưng lại thường xuyên làm cháy cái này, làm trào cái kia.

William thấy lạ với nụ cười của mình. Hơn một năm nay anh gần như quên mất cười là như thế nào.

Có lẽ lần cuối là trong ngày cưới của hai người….

Nghĩ đến đây. Nụ cười của anh vụt tắt. Đôi mắt đanh lại. Anh không nói lời nào, bước nhanh lên lầu, bỏ mặc Khánh An ở trong bếp tất tả chuẩn bị bữa ăn sáng, không nhận ra sự thay đổi chóng vánh trong tâm trạng của anh.

William thực sự không thể nhớ nổi chính xác chuyện gì đã xảy ra đêm hôm đấy. Nhưng anh có thể thấy Khánh An vui vẻ hẳn lên. Thay vì rụt rè đề phòng, giờ cô đã thoải mái hơn với anh. Cô không còn hỏi về quá khứ nữa, mà luôn líu lo ríu rít về các chuyện hàng ngày, về việc cô chuẩn bị nhập học thế nào. Anh chỉ ngồi nghe, thường cũng chẳng nói gì hay để lộ cảm xúc gì ra mặt.

Anh vẫn tránh mặt cô vào buổi tối. Công việc của anh cũng chẳng tới mức ngập đầu đến thế. Tự dưng anh tham công tiếc việc thế này cũng làm khó người khác. Đồng nghiệp cấp dưới thấy anh ở lại muộn cũng không dám về sớm, cứ lén lút nhìn đồng hồ rồi lại nhìn nhau. Anh phải lên tiếng thì họ mới dám ra về.

“Hôm nay em nấu món anh thích. Anh nhớ về sớm nhé!” Tin nhắn từ Khánh An nhấp nháy trên màn hình điện thoại.

Thảo nào mà sáng nay cô cứ tra hỏi anh mãi.

– Món ăn yêu thích của anh là gì?

Khánh An bật câu hỏi ngay khi anh vừa mở cửa bước chân vào phòng khách. Có vẻ như là cô đã chờ đợi cả đêm chỉ để hỏi câu này. Như phần lớn mọi lần khác, William lờ cô đi, bước thẳng tới hộp đựng cà phê trên kệ bếp.

– Cà phê của anh đây!

Khánh An vội nhấc cốc cà phê nóng đã pha sẵn ở trên bàn dâng lên trước mặt anh, người cúi rạp xuống như thể đang dâng cống phẩm cho hoàng đế. Cô nhắm tịt mắt, chuẩn bị tinh thần sẵn sàng, đề phòng anh quơ tay hất đổ cốc cà phê.

Có vẻ như sau chuyện đổ vỡ lần trước, anh đã bị cô gán cho cái mác là kẻ lạnh lùng nhẫn tâm, không ngại thượng cẳng chân hạ cẳng tay. Nhìn bộ dạng khúm núm này của cô, anh vừa thấy thương thương vừa thấy buồn cười, phải cố lắm mới không nhếch khoé môi.

William cầm lấy cốc cà phê từ tay Khánh An rồi từ từ bước tới ghế sofa. Anh chậm rãi ngồi xuống, lật mở tờ báo sáng. Khánh An, sau vài giây bỡ ngỡ với sự chấp nhận cống phẩm không chút cự nự từ “vị hoàng đế lạnh lùng nhẫn tâm” này, vội chạy đến ngồi đối diện anh.

– Anh nói đi mà. Anh thích ăn gì nhất. – Cô lên tiếng nài nỉ.

William vẫn phớt lờ, cố chăm chú vào tờ báo, nhấm nháp mùi vị thơm ngon của cốc cà phê đắng. Nhưng chỉ sau mười phút, không thể chịu nổi thêm cái điệp khúc “Anh nói đi mà” cứ thế liên tiếp lặp lại bên tai, anh đành chịu thua phải tiết lộ để được buông tha…

William khẽ mỉm cười đọc lại dòng tin nhắn. Một chút hơi ấm len nhẹ vào tim.

1 giờ sáng.

William mở cửa bước vào nhà. Đèn phòng khách vẫn sáng. Lẽ nào cô ấy vẫn còn đợi?

Anh đi nhanh vào phòng khách. Khánh An đang nằm ngủ cuộn tròn như một con mèo nhỏ ở trên ghế. Cô mặc quần bò lửng, khoác một chiếc áo cánh mỏng bên ngoài áo hai dây. Cả người co ro vì lạnh, hai tay vắt chéo trước ngực ôm lấy cánh tay.

Anh vội cởi áo khoác ngoài choàng lên người cô. Cái cô gái nhỏ này. Vẫn như thế, không biết tự chăm sóc mình. Anh liếc nhìn sang bàn ăn bên phòng ăn ở đối diện. Cả bàn ăn vẫn đầy ắp các món ăn chưa đụng đũa. Chắc cô ấy lại đi ngủ với cái bụng đói meo rồi. William thở dài…

Thực ra trước 6 giờ anh đã có mặt ở trước cửa nhà. Lúc đấy anh chỉ muốn chạy ngay tới ôm cô vào trong lòng của mình như anh vẫn thường làm trước kia, vuốt mái tóc tơ đen nhánh thoang thoảng hương chanh dịu dàng, hôn lên đôi môi ngọt ngào nhỏ xinh.

Nhận được cuộc điện báo cô đã tỉnh dậy từ hôn mê, anh đã cấp tốc thu xếp rút gọn chuyến công tác để lập tức trở về bên cô. Anh vẫn không thể tin nổi là lại có thể một lần nữa được nghe thấy giọng nói thánh thót của cô, được nhìn vào đôi mắt trong veo lúc nào cũng hấp háy cười, được cảm nhận sức sống rạo rực trong cơ thể nhỏ bé mềm mại này.

Nhưng nhìn thấy cô rồi, anh lại lúng túng không biết phải cư xử như thế nào.

Quá khứ…

Cái quá khứ đen tối ấy vẫn luôn đè nặng lên bờ vai anh.

Tức giận. Sợ hãi. Cảm giác tội lỗi giày vò. Tất cả mọi thứ cảm xúc hỗn độn kìm nén trong tim suốt hơn một năm qua đã khiến anh luôn cố đẩy cô ra thật xa, tránh mặt cô, lạnh lùng với cô.

Nhưng anh biết…

Đâu đó trong sâu thẳm lòng mình, anh khao khát được ở bên cô, thèm muốn được nhìn thấy bóng hình của cô. Thế nên sáng nào anh cũng có mặt ở phòng khách đúng giờ. Anh tự bảo mình chỉ mười lăm phút thôi là đủ…

Chỉ mười lăm phút thôi…

Ngày hôm trước nhìn món bánh cuốn cô công phu chuẩn bị cho mình, những hồi ức tươi đẹp ùa về khiến lòng anh bất chợt yếu mềm. Lần đầu anh nói chuyện tử tế với cô cũng chính là nhờ món ăn đó.

Nhưng… sự yếu mềm này không tồn tại được lâu.

Quá khứ làm anh tức giận. Tại sao ngày đó cô có thể nhẫn tâm đến như thế? Rời bỏ anh không một lời từ biệt. Biến mất khỏi cuộc đời anh không để lại một dấu vết.

Quá khứ cũng làm anh sợ. Sợ rằng một khi nó quay trở lại, cô sẽ hận anh, sẽ lại một lần nữa rời bỏ anh. Ngay cả cái mười lăm phút mỗi sáng này sẽ mãi mãi chỉ còn là một giấc mơ.

Mặc dù hiện giờ cô không nhớ được điều gì, nhưng có lẽ cái ký ức bị chôn vùi ở một nơi nào đó trong tiềm thức vẫn đang rục rịch chờ đợi cơ hội để ngoi lên. “Ký ức sẽ dần quay trở lại. Đó chỉ là vấn đề thời gian.” Lời của bác sỹ Brown vang lên trong đầu anh.

Sự sợ hãi, sự tức giận khiến anh ngày hôm trước nhẫn tâm quay lưng bỏ mặc cô với đĩa đồ ăn vỡ choang trên mặt đất. Cũng chính sự sợ hãi và sự tức giận này làm anh ngày hôm nay phóng xe đi mất sau một hồi đắn đo do dự.

Cả tối anh chỉ lái xe vòng vèo quanh Luân Đôn. Lúc đấy một góc trong anh thấy hả hê lắm. Cho cô ấy biết cảm giác chờ đợi một người là thế nào. Ngày ấy anh như kẻ điên lùng sục cô khắp nơi. Tối về lại ngồi đợi, hi vọng rằng đây chỉ là trò đùa trốn tìm tinh quái mà cô vẫn hay chơi với anh, rằng cô sẽ mở cánh cửa im lìm kia và cười vào mũi anh vì đã thua bét be không tìm được cô.

Hả hê là thế. Vây mà giờ nhìn cô co ro thế này, anh lại thấy hối hận. Anh nhẹ nhàng luồn tay nhấc bổng cô lên. Đầu Khánh An ngả lên ngực anh. Một hương thơm nhẹ nhàng quen thuộc phảng phất khiến tim anh khẽ thắt lại. Anh bế Khánh An lên phòng ngủ của cô. Kéo chăn đắp ngang ngực, cẩn thận đặt tay cô dưới chăn, rồi khẽ khàng đóng cửa bước ra.

Hãy để lại lời nhắn cho mình nhé!